[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 45

Không phân loại

Chương 45: Củi gạo mắm muối

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Chặt đầu lột bỏ da rửa sạch, ướp thêm muối cùng rượu, cuối cùng thêm nước hầm nửa canh giờ, một con rắn chừng ba bốn thước cứ như vậy vào bụng mọi người.

Rượu như lương thực luôn mang theo, không có hành gừng tỏi, nói tóm lại canh thịt rắn ăn cũng không quá ngon.

Ngư Nương chỉ nếm một chút xíu, còn lại đưa Trần thị ăn.

Bởi vì Nhị Ngưu cùng Đại Khánh Tiểu Khánh phát hiện con rắn này, cho nên bọn họ được phân hai khối thịt rắn.

Ngư Nương nhớ tới khi ở trấn Hạ Hà, bản thân mình câu cá nhiều nhất, cũng giống như Nhị Ngưu, được phân nhiều thịt nhất. Ngoài một con cá chiên thơm ngào ngạt, bởi vậy nàng còn được một cái tên.

Nháy mắt, rời khỏi trấn Hạ Hà hơn một tháng, nhớ đến ngày tháng lúc trước, tuy có nhiều chua xót, lại không giống hiện giờ, mang theo hoảng sợ, ăn bữa hôm lo bữa mai.

Năm thiên tai lương thực cực kỳ trân quý, thịt rắn đối với mọi người mà nói, là một món mỹ vị hiếm có. Ngoài Ngư Nương không cảm thấy ngon lành gì, chỉ nếm một chút, thịt rắn dư lại bị mọi người chia nhau ăn sạch sẽ.

Cơm nước xong, Lý Trọng Hải lấy phấn hùng hoàng ra, tính toán đều rải một lần các góc tường trong ngoài. Dã ngoại không có điều kiện không nói, hiện tại ở trong viện, đương nhiên phải thoải mái mới được.

Nếu không dọn dẹp sân một lần, con chuột, con rết, cuống chiếu, con nhện đều phải xử lý, nếu không ngoài ngủ giường, có khác nào ăn ngủ ngoài trời đâu.

Cái sân này tuy có cỏ dại, nhưng đồ vật còn tính đầy đủ hết.

Còn có giếng nước không nói, bên giếng nước có bánh xe cùng thùng múc nước, trong phòng bếp còn bếp lò cùng nồi. Mấy thứ này thoạt nhìn vụn vặt, đều không thể thiếu được.

Lý Đại Thành nói: “Chúng ta vẫn là nhận nhân tình Thạch gia, viện này so Vân An khá hơn nhiều.”

Lý Bá Sơn cũng tràn đầy đồng cảm, sân Vân An nhỏ một vòng, bên trong đều không có bếp, bọn họ phải đào bùn đắp lên.

Vương thị cùng các nữ quyến sôi nổi ôm quần áo nhà mình ra, chuẩn bị giặt giũ thật sạch sẽ.

Trên quần áo đều dính đầy tro bụi, rách tung toé, bên trong còn có con rận.

Trong viện không có dây treo, vì thế dây cột đồ trên xe đẩy tay vừa lúc có thể dùng tạm.

Giặt quần áo xong, mắt nhìn ngày vẫn còn nắng, Trần thị lại nghĩ gội đầu cho Ngư Nương.

Trong tiểu viện có một ít củi lửa, buổi tối có thể dùng nấu cơm.

Trần thị không muốn dùng nước lạnh gội đầu Ngư Nương, nếu là mùa hè còn được, độ ấm vừa phải, qua trung thu thời tiết chuyển lạnh, thân thể tiểu hài tử còn chưa tốt, gặp phải khí lạnh, dễ dàng sinh bệnh.

Vì thế nàng nghĩ nghĩ, xoay người đi tìm Vương thị.

Một nhà Lý Bá Sơn so một nhà Lý Trọng Hải nhiều hơn một người, Vương thị giặt quần áo chậm chút, hiện tại vừa mới giặt xong vắt khô.

Trần thị cười khanh khách giúp Vương thị đem quần áo phơi lên dây thừng, “Đại tẩu, hôm nay thời tiết tốt, tẩu có muốn gội đầu cho Nhị Nha hay không? Tóc Ngư Nương đều bết dính, ta chuẩn bị hôm nay gội cho nó.”

Vương thị nghĩ đến Nhị Nha cũng đã lâu không gội đầu, tâm cũng có chút động, “Nếu vậy, để Nhị Nha cùng Ngư Nương gội đầu đi?”

Trần thị nói: “Được, vậy ta đi kêu Trọng Hải đi bên ngoài mua chút củi lửa, ngày mùa thu, dùng nước lạnh gội đầu Nhị Nha nhiễm lạnh sẽ không tốt?”

Vương thị chần chờ, “Này, gội đầu nấu nước tắm, nương sẽ mắng chửi cho xem.”

Trần thị nghĩ thầm, làm sao ta không biết chứ, mở miệng nói, “Đại tẩu, chúng ta tự ra tiền, nương mắng một hai câu có sao đâu, cũng không mất một tầng da.”

Vương thị do dự một lát, rốt cuộc đáp ứng lên.

Bên này, Ngư Nương giúp Lý Đại Thành mài mực.

Ra ngoài chạy nạn trên đường, Lý Đại Thành ngoài vàng bạc cùng mấy bộ quần áo, chỉ mang theo giấy và bút mực.

Ông đem giấy trãi lên bàn, dính chút mực, suy nghĩ một lát, bắt đầu viết chữ.

Chữ Lý Đại Thành xem như khá tinh tế, không thể nói thật tốt, bất quá ở Ngư Nương người ngoài nghề thoạt nhìn, đã là mở rộng tầm mắt.

Nàng một bên mài mực, một bên nghiêng người xem Lý Đại Thành viết chữ, “Thịt, bột, muối…”

Lý Đại Thành đề bút nhíu mày suy tư.

Ngư Nương ra tiếng nhắc nhở nói: “Ông ơi, còn có đồ ăn, chúng ta còn muốn mang theo đồ ăn.”

Lý Đại Thành nói: “Đúng, phải mang theo đồ ăn, không có đồ ăn không được. Bất quá tốt nhất chúng ta mang rau ngâm hoặc rau khô.”

Thì ra Lý Đại Thành đang suy tư nên mang gì trên đường, ông là tâm phúc của hai nhà, mọi thứ ăn mặc ngủ nghỉ đều phải suy nghĩ chu toàn, mỗi khi đến một chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn, ông liền lấy giấy bút ra, nhớ kỹ những đồ vật thiếu, đồ còn dư, như vậy bổ khuyết mới đầy đủ.

Trước lên đường vài lần, bọn họ mang rau khô không đủ, thường thường còn chưa đi đến thành trấn tiếp theo, rau khô đã ăn xong rồi.

Vốn dĩ Lý Đại Thành nghĩ rau khô để mọi người thay đổi ăn uống, có thể có có thể không, vì thế thiếu mua một ít, kết quả trên đường mọi người đều xuất hiện táo bón, ông thuận miệng đề ra một câu cùng Ngư Nương, làm Ngư Nương nhớ rõ nhắc nhở ông mua nhiều rau khô chút, quả nhiên, đầu óc Ngư Nương linh hoạt, lần này liền nói cho ông.

Lý Đại Thành thêm “Đồ ăn” vào, viết xong thức ăn, lại ngẫm lại còn có cái gì muốn thêm? Đệm chăn cùng da lông không cần thêm, còn muốn mang chút thuốc phòng bệnh.”

Ngư Nương nghĩ nghĩ: “Kim Sang Dược, mông hãn dược, hùng hoàng phấn.”

Ngư Nương nói cười, “Ông ơi, chúng ta mang theo dược này càng thấy như là muốn đi đánh giặc vậy?”

Lý Đại Thành cũng cười, “Không sao, chạy nạn giống đi đánh giặc, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chúng ta chạy nạn trên đường có thổ phỉ có nạn dân, không cần đánh giặc nhẹ nhàng.”

Đúng lúc này, Trần thị gõ gõ cửa, “Cha, Ngư Nương ở chỗ người không?”

Lý Đại Thành nói: “Có, đang giúp ta mài mực đây.”

Ngư Nương buông mài mực xuống, mở cửa ra, “Nương, con đang giúp ông làm việc, không có nghịch ngợm.”

Trần thị nói: “Không phải con muốn gội đầu sao? Ta mới vừa nấu xong nước ấm, nhanh lên đi, chờ lát nữa nước liền lạnh.”

Lại nói với Lý Đại Thành: “Cha, con mang Ngư Nương đi gội cái đầu.”

Lý Đại Thành vẫy vẫy tay, “Đi thôi đi thôi, thuận tiện đóng cửa lại.”

Ngư Nương đi ra ngoài đem cửa đóng lại, đột nhiên lại nghĩ tới một cái đồ vật, nàng đẩy cửa ra, hô: “Ông ơi, còn có mồi lửa cũng muốn mang, ông đừng quên viết.”

Lý Đại Thành trêu ghẹo nói: “Tiểu bà quản gia, ông đều đã biết.”

Trần thị ngồi dưới cây táo lớn giúp Ngư Nương cởi bỏ dây cột tóc, lại cầm cái lược hung hăng chải vài cái.

Lá trên cây táo còn chưa biến vàng, trên đỉnh đầu lá cây xanh lục, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào trên người hai người.

Quả chín hồng cơ hồ đã bị chủ nhân hái đi, chỉ còn lại mấy trái ở tít trên cao mà thôi.

Nhị Ngưu cùng Tam Ngưu đứng trong sân nhìn, nóng lòng muốn thử hái quả táo, may mắn có Lưu thị xem nghiêm, phàm bọn họ có nửa điểm động tĩnh nhỏ, sẽ bị mắng máu chó đầy đầu.

Ngư Nương từ ba tuổi liền không cắt qua tóc, tóc nàng đen lại dày, xõa rũ bên hông, giống như thác nước vậy.

Ngư Nương nhìn gương đồng to bằng cái bàn tay, ngó trái ngó phải, hạnh phúc mà nghĩ, xõa tóc dài, hơn nữa khuôn mặt không kém, so ở kiếp trước, cũng được xem một tiểu mỹ nữ.

Không đợi nàng tự luyến đủ, Trần thị lấy gương đồng cầm đi, “Con từ khi nào có cái này?”

Ngư Nương chột dạ, nhỏ giọng nói: “Ông mua cho con.”

Cái gương đồng hoa văn đơn sơ này, là một đồ vật tầm thường, so với kính thủy ngân, không mấy văn tiền.

Lúc ấy nàng cùng Lý Đại Thành đi trên đường mua thuốc, trở về dừng trên đường, Lý Đại Thành thấy cái gương đồng này, thuận tay liền mua cho nàng.

Trần thị đem cất gương đồng của Ngư Nương, còn dặn dò nàng: “Con đừng lắm miệng nói ra bên ngoài, để bà nội con biết lại náo loạn lên.”

Ngư Nương gật đầu, “Con mới không ngốc như vậy.”

Ngư Nương ôm lấy cánh tay Trần thị, làm nũng nói: “Nương, người nói con lớn lên đẹp hay không đẹp?”

Trần thị đang múc nước dưới giếng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu nói: “Đẹp, con từ trong bụng ta sinh ra, sao có thể khó coi được?”

Ngư Nương bất mãn nói: “Nương, sao người còn kiêu ngạo hơn con vậy?”

Trần thị đem nước lạnh đổ vào bên trong nước ấm, lại đem quần áo Ngư Nương che lên, “Tự nhiên là bởi vì sinh con ta mới kiêu ngạo, con mỗi ngày thực thúi, nếu da mặt ta không dày sao có thể làm nương con. Đừng thất thần, mau tới đây gội đầu, qua trong chốc lát nước liền lạnh, là ta thật vất vả mới nấu được đấy.”

Tóc Ngư Nương thật nhiều, Trần thị thay ba bồn nước mới gội xong. Gội xong Trần thị lược gỡ tóc rối Ngư Nương, lại chuẩn bị lấy lược bí chải cho nàng.

Ngư Nương ngăn đón nàng: “Nương, trên đầu con không có con rận.”

Trần thị nghĩ nghĩ, xác thật không phát hiện qua trên đầu Ngư Nương có con rận, bất quá có chút quái, mỗi ngày ngủ cùng Tam Ngưu, sao Ngư Nương đều không có bị chút gì?

Trần thị lấy quần áo cũ lau mấy lần tóc Ngư Nương, quần áo đã rách nát không thể mặc nữa, chỉ có thể dùng vá vào quần áo khác, thừa dịp chưa cắt ra đắp vá, đem tận dụng xài cũng tốt.

Vương thị ở một bên gội đầu cho Nhị Nha, nhìn Ngư Nương một đầu tóc dài đen nhánh tỏa sáng, hâm mộ nói: “Tóc Ngư Nương thật tốt, ngươi nhìn xem Nhị Nha, ta dưỡng thế nào cũng không có biện pháp.”

Trần thị nói: “Đại tẩu, Nhị Nha còn nhỏ, Ngư Nương khi còn nhỏ tóc cũng không tốt như vậy, ta cũng cạo cho nó rất nhiều lần, mới dần dần mọc ra tốt.”

Vương thị nhớ tóc Ngư Nương trước kia mọc không nổi, bất quá tóc Nhị Nha tuy như cũ lại mềm lại mảnh, xác thật so lúc mới sinh ra khá hơn nhiều, nói không chừng chậm rãi lớn lên, tóc có thể dưỡng tốt.

Gội đầu xong, Ngư Nương cùng Nhị Nha ngồi ở bậc thang phơi nắng.

Tuy nói thương động gân cốt dưỡng một trăm ngày, nhưng ít nhiều có Ngư Nương hỗ trợ, Hữu Tài đã dỡ bỏ tấm ván gỗ đi đường được rồi, cánh tay Nhị Nha cũng không phải nẹp gỗ nữa, tự mình ăn cơm không thành vấn đề.

Lý Đại Thành nghĩ trăm lần cũng không ra, đến tột cùng là y thuật của ông tinh vi, hay mấy vị thuốc đơn giản có kỳ hiệu này, hay bởi vì Hữu Tài Nhị Nha là tiểu hài tử, xương cốt mới có thể liền nhanh như vậy?

Hữu Tài không thể xuống đất bị nghẹn muốn điên rồi, không còn nẹp gỗ tựa như con chim được lấy ra khỏi lồng hấp, thoải mái chạy chơi.

Hắn cùng Tam Ngưu Hữu Căn điên như chạy ở trong sân, mấy người ríu rít, cả viện tử đều là thanh âm bọn họ.

Ngư Nương bị thái dương phơi híp mắt, nghe được động tĩnh phía sau, cũng không quay đầu lại xem.

Tam Ngưu duỗi tay, nắm một phen tóc Ngư Nương liền chạy, Ngư Nương chỉ cảm thấy da đầu tê rần, đứng lên thấy Tam Ngưu co giò bỏ chạy.

“Tam Ngưu đệ chờ đó cho ta, hôm nay không đánh đệ ta không phải tỷ tỷ!”

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 45

Bình luận về bài viết này