[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 14

Không phân loại

Chương 14: Bạc

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Sáng sớm tinh mơ, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên, Ngư Nương liền tỉnh.

Nàng nằm ở trên giường ngẩn ra trong chốc lát, sao không nghe được tiếng gà trống gáy sáng, sau đó phản ứng lại, đây không phải ở trấn Hạ Hà.

Mà gà Phó gia bị thổ phỉ đoạt, hoặc bị người trong thôn làm thịt ăn, nào còn gà trống gáy sáng nữa.

Tối hôm qua nữ quyến cùng tiểu hài tử ngủ bên trong nhà ở, nam nhân ngủ ở bên ngoài. Bảy tám người ngủ trong một phòng, có thể nghĩ sẽ không thực thoải mái.

Ngư Nương nhẹ nhàng đẩy mồm Tam Ngưu đang đánh khò khè nhỏ sang một bên, rút cái chân bị áp đã tê rần ra, ngồi dậy quơ quơ bím tóc, bởi vì không có gương nàng cũng không biết tóc có bị rối loạn hay không.

Cứ như vậy đi, dù sao cũng không ai để ý, Ngư Nương tự sa ngã mà nghĩ.

Người lớn đều đã dậy, Lý Trọng Hải tự đóng xe cho con lừa, Lý Đại Thành ở dùng nước giếng ố vàng súc miệng, dưới tình huống có điều kiện, Lý Đại Thành vĩnh viễn là phong độ nhẹ nhàng.

Một nhà Lưu đại cữu ở trong nhà bà lão, hắn đẩy cửa đi vào, lớn giọng nói: “Nấu chút nước chúng ta uống trên đường.”

Lý Đại Thành ngăn hắn lại, “Chờ rời khỏi Phó gia lại nói, ta sợ có khói bếp đưa thổ phỉ tới, chúng ta vẫn nhân canh giờ còn sớm chạy nhanh đi thôi.”

Lưu đại cữu tưởng tượng thấy đúng, “Vậy được, ta trở về kêu Đại Căn chạy nhanh xếp xe tốt, cơm cũng khoang ăn ở đây, chạy nhanh đi thôi.”

Lưu đại cữu nghĩ đến lần trước bởi vì Lưu nhị cữu bị bắt cóc, bản thân bị thổ phỉ bóp chẹt ba trăm lượng bạc, tâm đều chảy máu, có thể nói, hắn cùng Lưu nhị cữu không hy vọng nhìn thấy nhất là thổ phỉ.

Ngư Nương vào nhà đánh thức Tam Ngưu, “Tam Ngưu đừng ngủ nữa, chúng ta phải đi.”

Sinh thần Tam Ngưu trong tháng chín, còn tầm mười hai mươi ngày nữa mới đủ 4 tuổi, dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh ngây thơ đáng yêu.

Tam Ngưu xoa xoa hai mắt nhập nhèm, “Tỷ, sao chỉ có mình đệ giờ mới dậy vậy.”

Ngư Nương không mặt mũi nói bản thân mình cũng vừa mới dậy, ở trước mặt đệ đệ, cần bảo trì uy nghiêm một người tỷ tỷ vẫn rất là quan trọng.

Nàng kéo Tam Ngưu từ trên giường dậy, bởi vì tối hôm qua ngủ không cởi quần áo, cho nên cũng không cần thu thập gì.

“Trước uống nước súc miệng, đợi lát nữa ăn bánh nướng lớn mới không khó chịu.”

Ngư Nương đem túi nước của mình đưa cho Tam Ngưu, Tam Ngưu uống một ngụm nước hoàn toàn thanh tỉnh.

Tam Ngưu xoa xoa mông, “Tỷ, trong chốc lát chúng ta không ngồi xe lừa được không, ngồi xe lừa mông đệ đau như điên.”

Ngư Nương cự tuyệt hắn, “Không được, bên ngoài có thổ phỉ, chúng ta cần phải chạy nhanh.”

Tam Ngưu ủ rũ cụp đuôi, “Vâng.”

Ngư Nương trộm nói bên tai hắn, “Ta đợi lát nữa cho ngươi ăn đường.”

Mắt Tam Ngưu sáng rực lên.

Ngư Nương hướng hắn chớp mắt, “Đừng nói ra bên ngoài, bằng không ta không cho ngươi ăn.”

Đường này vẫn là thời điểm rời nhà Trần thị nhét vào trong túi nhỏ cho nàng, ngày hôm qua nàng nghĩ đem Mã Đề Liên bỏ vào, phát hiện không thể bỏ, sờ mó, mới phát hiện bên trong còn có vài khối bị nàng quên mất.

Đoàn người vội vàng lên xe lừa ra khỏi Phó gia, bà lão cùng Phó Sơn đứng ở cửa thôn tiễn bọn họ.

Phó Sơn nói với Lý Trọng Hải: “Lý huynh đệ, các ngươi đi hướng nam nếu có thể gặp người nhà ta, làm phiền mang cái tin cho bọn họ.”

Lý Trọng Hải chắp tay, “Phó đại ca yên tâm, chỉ cần gặp được tẩu tử ta nhất định tiện thể nhắn thay huynh.”

Phó Sơn hướng bọn họ phất tay cáo biệt, cùng bà lão nâng lẫn nhau một bước một nghiên một bước chậm rãi trở về thôn.

Xe lừa ra khỏi Phó gia, Lý Trọng Hải còn chưa kịp thương cảm, đã bị hai người trên cây đột nhiên nhảy xuống làm cho hoảng sợ.

Lý Đại Thành hướng Lý Thúc Hà nói: “Thúc Hà, đừng chọc ca ngươi.”

Tối hôm qua Lý Trọng Hải không nhìn thấy bóng dáng hai người, biết bọn họ lưu bên ngoài thôn, tùy thời khắc chú ý hành tung thổ phỉ.

Lý Đại Thành giúp Lý Thúc Hà lấy lá cây trên tóc, hỏi: “Một đêm này có dị thường gì không?”

Lý Thúc Hà trả lời: “Ngày hôm qua con cùng Trụ Tử ra tới đường lau sạch vết xe, may mắn không mưa, trên đường chỉ có phân lừa cần dọn, con cùng Trụ Tử lại chạy bốn phía nhìn nhìn, cũng chưa thấy tung tích thổ phỉ.”

Trụ Tử bổ sung nói: “Lý thúc, ở mấy dặm ngoài chúng con phát hiện một cái miếu đổ cùng cái bếp đất, bất quá bếp đất đã sụp gần như hoàn toàn.”

Lý Đại Thành vuốt vuốt râu, trầm tư một lát, “Có thể là trước kia thổ phỉ ở, hai người các ngươi mệt mỏi một buổi tối, trước lên xe nghỉ ngơi một lát.”

Lý Thúc Hà dựa trên xe lừa, Nhị Ngưu nhảy xuống xe, “Tiểu thúc ngồi vị trí cháu đi.”

Rốt cuộc không cần ngồi xe lừa, Nhị Ngưu vui sướng xuống đất chạy.

Tam Ngưu nhìn Nhị Ngưu cực kỳ hâm mộ, hắn cũng không nghĩ ngồi xe lừa.

Lý Thúc Hà trải qua mấy ngày nay nỗ lực bám riết không tha, Cố thị đối với hắn tuy không có hoàn toàn mềm hoá, cũng không lại bài sắc mặt xấu nữa.

Cố thị nhìn hắn đau lòng, “Đêm qua chàng đi đâu? Nhìn xem quần áo đều dơ như vậy.”

Lý Thúc Hà cười hì hì, “Nàng cũng chỉ quan tâm quần áo ta sao?”

Cố thị tức giận liếc mắt trừng mắt hắn một cái.

Ngư Nương lấy đường lấp kín miệng Tam Ngưu, “Mau ăn, đợi chút nếu nhị ca đệ biết, đều không ăn được đâu.”

Đường đã tan, không ảnh hưởng Tam Ngưu thưởng thức vị ngon ngọt của nó.

Ngư Nương lại cầm một khối đường cho Nhị Nha, “Nhị Nha ngoan, đừng có nói gì ra bên ngoài biết chưa.”

Nhị Nha gật đầu, biểu ca cữu công gia luôn khi dễ nàng, đường này bé không thể để hắn thấy được.

Nương Trụ Tử nhìn nhìn bên phải, Trụ Tử ở trên xe lừa Lưu gia.

Nương Trụ Tử hỏi: “Thúc Hà, tối hôm qua ngươi cùng Trụ Tử đi làm gì vậy?”

Ngư Nương biết tối hôm qua Lý Thúc Hà cùng Trụ Tử đi làm cái gì, nhưng Cố thị cùng nương Trụ Tử đều không biết.

Lý Thúc Hà nghĩ nghĩ, cái này cũng không có gì không thể nói, nói ra để mọi người cảnh giác lên cũng tốt.

“Tối hôm qua cháu cùng Trụ Tử đi tìm hiểu tung tích thổ phỉ.”

Lý Thúc Hà cố ý nói chỗ ăn uống.

Nương Trụ Tử trừng lớn mắt, “Các ngươi lá gan sao lớn như vậy, dám đi đến chỗ thổ phỉ ở?”

Cố thị cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Lý Thúc Hà, hoàn toàn quên mất mâu thuẫn hai người nháo trước đó.

Đến Nhị Nha cùng Tam Ngưu cũng quên mất bản thân đang vụng trộm ăn đường, lặng lẽ dựng lỗ tai lên.

Ngư Nương vừa thấy liền biết tiểu thúc lại cố làm ra vẻ hư hỏng.

Lý Thúc Hà nhìn thấy phản ứng mọi người, vừa lòng tiếp tục nói, “Cha sợ có thổ phỉ đột nhiên vào thôn, chúng ta tránh không kịp, cho nên kêu ta cùng Trụ Tử đi lau dấu vết xe lừa.

Ta cùng Trụ Tử chạy mấy dặm đường, xem xét khắp nơi nơi nào khả năng có thổ phỉ, rốt cuộc, chúng ta tới một cái miếu đổ, mọi người đoán, chúng ta phát hiện cái gì?”

Mọi người đều dọa che kín miệng, “Chẳng lẽ là thổ phỉ?”

Lý Thúc Hà lắc đầu, “Không phải thổ phỉ, là mấy cái bếp đất.”

Nương Trụ Tử hỏi: “Bếp đất có quan hệ gì cùng thổ phỉ?”

Lý Thúc Hà nói: “Thím, cái này người không hiểu đi, người ngẫm lại, thổ phỉ đoạt đồ vật người ta nơi nơi, bọn họ phải có chỗ nghỉ ngơi ăn cơm, bếp đất này, chính là thổ phỉ lưu lại. khi phát hiện bếp đất, không phải đại biểu phát hiện tung tích thổ phỉ sao?”

Cố thị giữ chặt tay Lý Thúc Hà, dặn dò nói: “Lần sau chàng đi làm chuyện nguy hiểm như vậy ngàn vạn nói một tiếng cùng ta, đêm nay ta sợ tới mức lo lắng đề phòng.”

Lý Thúc Hà cười hắc hắc, “Yên tâm, về sau chuyện gì đều nói cùng nàng.”

Hai người lại tụ bên nhau ngọt ngào nói chuyện, hoàn toàn quên hết không vui trước kia, phảng phất đều không có phát sinh qua cái gì.

Ngư Nương ở bên cạnh nhìn, hơi có chút vô ngữ.

Cái tam thẩm này của nàng tuy thường xuyên sẽ dùng một ít tính tình, chính là bản tính không xấu, cùng ấm trà tiểu thúc là cái nắp trà —— trời sinh một đôi.

Lại nói tiếp, ba người chị em dâu Lý gia, đại bá nương keo kiệt, nương nàng keo kiệt, tam thẩm thích tức giận, ba người vào Lý gia, nhiều năm như vậy cũng chưa nháo qua cái mâu thuẫn gì lớn, người mấy nhà ở cùng đều hòa thuận.

Ngư Nương không khỏi liếc mắt xem trọng Lưu thị một cái, đừng nhìn Lưu thị không biết mấy chữ, nhưng ánh mắt này xem người chuẩn nhất.

Lưu thị không biết ý tưởng trong lòng Ngư Nương, một bàn tay nắm chặt đại thái đao trong tay, một cái tay khác trộm sờ sờ trong lòng ngực, cảm giác được bên trong vẫn nặng trĩu, trong lòng yên tâm.

Vương thị cùng Trần thị đi bên nhau, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn xem nương, hôm nay sờ trên người không biết bao nhiêu lần, sợ người khác nhìn không ra trên người nương giấu bạc sao.”

Trần thị nghe Vương thị nói xong, không tự giác lặng lẽ nhéo nhéo quần áo của mình, tay cộm, bạc còn.

Nàng nghĩ thầm, đừng nói là nương, ngay cả ta một ngày cũng không biết muốn sờ bao nhiêu lần.

Lần chạy nạn này, Lý Đại Thành thương nghị cùng Lưu thị, 400 lượng bạc quá nhiều, không thể chỉ đặt ở trên người một người, cho nên bọn họ đem hai trăm lượng đổi thành vàng, do Lý Đại Thành bảo quản.

Bạc còn lại, Lưu thị cất năm mươi lượng trên người, ba huynh đệ Lý Bá Sơn mỗi người bảo quản năm mươi lượng. Kể từ đó, cũng coi như phân tán nguy hiểm.

Bạc trong tay Lý Bá Sơn đặt trên người mình, không giao cho Vương thị.

Bạc trên người Lý Trọng Hải, một nửa bản thân cất, một nửa giao cho Trần thị bảo quản, hơn nữa trong tay Trần thị có mười lượng bạc, cứ như vậy, trên người Trần thị liền mang theo 35 lượng bạc.

Trần thị lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bạc như vậy, sợ rớt trên đường, một ngày không biết sờ mấy trăm lần, bất quá nàng so Lưu thị cẩn thận hơn, không bị người hoài nghi qua.

Mà Lý Thúc Hà, hắn đem bạc giao hết cho Cố thị bảo quản, Cố thị mang thai lại ngồi trên xe lừa, bạc để chỗ nàng an toàn hơn.

Lưu đại cữu tiến đến bên người Lưu thị, hạ giọng, ồm ồm nói: “Đại Hoa, tay ngươi đừng có sờ mãi trên người, như vậy ai đều biết trên người của ngươi cất đồ vật.”

Tay Lưu thị cứng đờ, “Rõ ràng như vậy sao?”

Lưu đại cữu không nỡ nhìn thẳng xuẩn muội tử mình, gật đầu nói, “Ta đều có thể nhìn ra, ngươi nói những người khác có những ai nhìn không ra hả? Muội phu cẩn thận như vậy, sao nghĩ đem bạc cất trên người muội vậy?”

“Ta không sờ nữa, huynh nói bọn họ đều đã nhìn ra, sao không nhắc nhở ta một tiếng.”

Lưu đại cữu nghĩ thầm, ngươi bưu như vậy, ai dám nói với ngươi, nếu không phải ta là ca ruột, ta cũng không dám nói.

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 14

Bình luận về bài viết này