[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 15

Không phân loại

Chương 15: Lợn rừng

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Người nhà họ Lý cùng người nhà họ Lưu rời khỏi Phó gia, vì tránh thổ phỉ, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cả ngày không có dừng lại nghỉ ngơi.

Trong vòng một ngày chạy mấy chục dặm đường, người đi bộ mệt, liền thay phiên lên xe nghỉ ngơi, khiến cho con lừa mệt không ngừng thở hổn hển, quất roi cỡ nào cũng không chịu đi tiếp.

Lý Trọng Hải nhìn bốn phía, thấy mấy chục mét phía trước là một mảnh cánh rừng, bên cạnh có một con sông, nước sông kha khá.

Lý Trọng Hải nói với Lý Đại Thành: “Cha, con xem hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi ở chỗ này đi, chạy cả ngày, mọi người đều mệt đến không được rồi.”

Lý Đại Thành gật đầu, “Vậy dừng ở nơi này đi, phụ cận này không có thôn xóm, thổ phỉ cũng sẽ không chạy đến một mảnh này để đánh cướp.”

Bởi vì sợ gặp phải thổ phỉ, cho nên một ngày hôm nay đi đều dựa gần đường chính, liền cánh rừng này cũng cách đường chính vài dặm đường.

Người đánh xe nắm con lừa đi bờ sông uống nước, thấy bánh vụn trên xe cho lừa ăn đã không còn nhiều, vì thế cầm lấy lưỡi hái đi đến bờ sông cắt cỏ dại đút cho con lừa ăn.

Hiện tại giữa mùa thu, cỏ nước um tùm, tuy bị nạn dân đi ngang qua đào đi rất nhiều, nhưng có một ít cỏ dại người không thể ăn, còn dư lại không ít.

Bởi vì trên đường cho Tam Ngưu cùng Nhị Nha ăn đường, Ngư Nương cảm giác lòng bàn tay dính dính, nàng không dám dùng nước trong túi nước sạch, đang ở cái mùa cực kỳ thiếu nước, dùng nước uống rửa tay thực quá mức xa xỉ, khẳng định lại bị bà nội mắng.

Cho nên xe dừng lại, Ngư Nương liền tính toán đi bờ sông rửa tay. Bởi vì đối diện con sông chính là rừng cây, tầm nhìn trống trải, cho dù bên trong có người, lao qua sông cũng phải phí không ít thời gian, mà bên này sông đều là người một nhà, cho nên Ngư Nương yên tâm đi bờ sông.

Người lớn ngồi nghỉ ngơi, ai có đao, đều ngồi chỉnh sửa, Lưu thị dùng dao phay chém bánh nướng lớn, chuẩn bị phân cơm chiều cho mọi người.

Trải qua cả ngày bôn ba, trong lòng bàn tay Ngư Nương dính đất cùng một ít vụn bánh, nàng múc một ít nước sông lên, cẩn thận rửa sạch sẽ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kinh hô, “Có lợn rừng!”

Ngư Nương chạy nhanh quay đầu lại xem, chỉ thấy chỗ con lừa uống nước vụt ra tới một con lợn rừng to, phía sau còn đi theo ba con lợn rừng nhỏ.

Con lừa bị dọa đến kêu to, Lý Bá Sơn cùng đại nhi tử Lưu gia dùng sức túm chặt cũng bị con lừa kéo đi xa.

Lợn rừng đấu đá lung tung, khoảng cách Ngư Nương cùng lợn rừng chỉ có mấy chục mét.

Lợn rừng da dày thịt béo, còn có mấy cây răng nanh vô cùng sắc nhọn, một con ngang ngửa với vài người trưởng thành thân cường thể tráng.

Ngư Nương sợ chọc tới lợn rừng không dám lộn xộn, nàng khom lưng nắm chặt chút bùn ướt, nhắm chuẩn đôi mắt lợn rừng, chuẩn bị tùy thời ném qua.

Lưu đại cữu cùng Lưu nhị cữu nghe được động tĩnh, xách dao giết heo lên liền chạy hướng bờ sông, hướng lợn rừng kêu, “Đều cút cho ta!”

Những người khác còn lại cũng đều cầm lấy lưỡi hái cái cuốc, chạy đến bờ sông, quát lớn lợn rừng không cho nó lại đây.

Lưu thị che trước người Ngư Nương, cũng không rảnh lo mắng nàng, “Mau trở về.”

Lợn rừng phía trước có Lưu đại cữu vài người chống đỡ, Ngư Nương chạy một hơi đến bên người Lý Tử Yến.

Lý Tử Yến túm nàng đi qua, “Lá gan muội cũng quá lớn đấy.”

Ngư Nương tự biết đuối lý, cũng không dám phản bác. Cũng là nàng xui xẻo, suy xét người sẽ tới, lại không có suy xét còn có lợn rừng sẽ đánh bất ngờ.

Lợn rừng thường hoạt động ban đêm, hiện tại ánh chiều che phủ bầu trời, đúng là canh giờ lợn rừng ra hoạt động.

Đây là một con lợn rừng mẹ mang theo mấy đứa con đi bên cạnh uống nước, cũng không phải đàn lợn rừng đi ra hoạt động.

Cũng may mắn, lợn rừng mẹ lo lắng đám con, không dám tùy tiện khởi xướng công kích, nhe răng nanh, cảnh giác nhìn mọi người chằm chằm, sau chậm rãi lui đi.

Lưu đại cữu cùng Lưu nhị cữu liếc nhau, Lưu nhị cữu vốn đứng gần lợn rừng mẹ, hắn lặng lẽ vòng đến phía sau lợn rừng mẹ, nhắc dao giết heo lên, hung hăng chém lên trên người lợn rừng mẹ, lợn rừng mẹ ăn đau, đột nhiên chu lên quay đầu liền hướng đuổi giết trên người Lưu nhị cữu.

Lưu đại cữu lanh tay lẹ mắt, đề đao đột nhiên vung lên, chiếu Lưu nhị cữu chém thương chân sau, làm lợn rừng mẹ gãy một chân.

Lợn rừng mẹ ngã ầm ầm xuống đất, nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Lúc này Lưu nhị cữu lại chém một đao phần cổ lợn rừng, miệng vết thương sâu đến tận xương, lợn rừng “Rầm rì” vài tiếng, liền chết tươi.

Còn lại ba con lợn rừng con sợ tới mức chạy tán loạn trong đám người, Lưu đại cữu cùng nhi tử tôn tử Lưu nhị cữu cười ha hả, Lưu An nói: “Con mẹ ông bắt, con con cứ để chúng con lo.”

Nói xong, hắn liền chạy nhanh chặn trước mặt con lợn con.

Một biểu ca khác Lưu gia ở phía sau cầm đao lên, cũng giống Lưu nhị cữu, chém đứt chân sau lợn rừng con.

Cứ như vậy, mấy con lợn rừng đều bị người Lưu gia chém chết.

Ngư Nương ở một bên xem cảm xúc mênh mông, người cữu công gia thật lợi hại, một đầu lợn rừng lớn như vậy, cư nhiên có thể dùng dao giết heo chém chết.

Lưu đại cữu vừa lòng nhìn lợn rừng đã chết, cười nói: “Vừa lúc hôm nay là trung thu, lợn rừng này tới thêm cơm cho chúng ta.”

Ngư Nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng tròn tròn, thì ra hôm nay đã là trung thu rồi, tính lên bọn họ rời nhà được nửa tháng, nhớ lại ngày tháng ở trấn Hạ Hà, giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Nhặt củi, đốt lửa, lấy máu lột da lợn rừng xong sau đặt trên lửa nướng, lại rải chút muối lên, thịt heo nướng tỏa hương thơm ngào ngạt.

Một đám tiểu hài tử cũng không sợ nóng, miêng đầy nước miếng vây quanh heo nướng ríu rít.

“Ông ơi, khi nào có thể ăn thịt?” Đây là tôn tử Lưu đại cữu.

“Cữu công, cháu giúp ông nướng nha?” Đây là Nhị Ngưu.

Lưu đại cữu dùng đao cắt xuống một mảnh thịt nhỏ, đưa cho Nhị Ngưu mắt đầy trông mong, “Thế nào? Chín chưa?”

Nhị Ngưu bị miếng thịt nóng miệng cũng không chịu nhả ra, hắn nhai vài cái mới nói, “Chín, đại cữu công, thịt lợn rừng này ăn quá ngon.”

Lưu đại cữu lại cắt xuống mấy khối nhỏ, đưa cho mấy đứa nhỏ còn lại, “Đều ăn từ từ, không sẽ nghẹn.”

Ngư Nương có đoạn thời gian không ăn thịt, lợn rừng này bỏ thêm chút muối, ăn trong miệng có chút vị tanh, nhưng so với bánh nướng lớn khô cứng vẫn ngon hơn rất nhiều.

Nàng tán dương: “Đại cữu công, thủ nghệ của ông cậu thật tuyệt.”

Không ngừng vuốt mông ngựa, Lưu đại cữu nghe xong lời này, cười đến đôi mắt nhắm tít lại.

“Còn không phải sao, thủ nghệ này đã vài thập niên rồi, cha cùng mấy chú của cháu đều thích thịt heo do ta nướng đó.”

Mọi người cũng không chú ý nhiều, đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay mỗi người cầm một khối thịt heo nướng to ăn.

Lưu nhị cữu hung hăng xé xuống một mồm thịt to, dùng sức nhấm nuốt vài cái nuốt xuống, “Thịt này đủ vị, nếu có thêm chút rượu liền càng tốt.”

Con ông ta nói: “Cha, nếu uống rượu ngày mai chúng ta cũng không thể lên đường.”

Lý Đại Thành nói: “Nhị ca, chạy nạn trên đường có thể ăn thịt còn có cái gì không hài lòng, chờ tới phía nam yên ổn rồi, hai ta đi tửu quán uống không say không về.”

Nói đến phương nam, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều nghị luận sôi nổi,

Lưu đại cữu nói: “Cũng không biết hoàng đế phía nam có tốt như lời đồn hay không.”

Đại nhi tử Lưu đại cữu Lưu Phong nói: “Cho dù kém cỏi cũng khẳng định so với hoàng đế Đại yến chúng ta tốt hơn, cha, đến lúc đó chúng ta vẫn giết heo, tay nghề giết heo nhà họ Lưu chúng ta không thể bỏ được.”

Nghĩ đến giết heo, lửa nóng trong lòng Lưu đại cữu dâng lên, “Đến lúc đó chúng ta mở cửa hàng ở vị trí tốt nhất trong thành, một ngày bán mấy trăm cân thịt.”

Lưu đại cữu lại nói với Lý Đại Thành: “Muội phu, đến lúc đó cửa hàng hai nhà chúng ta cùng mở cạnh nhau, có thể chiếu ứng lẫn nhau tốt hơn.”

Cho dù không có uống rượu, Lưu đại cữu cũng đã say.

Bên này, đại cữu mẫu Lưu gia, nhị cữu mẫu cùng Lưu thị mang theo con dâu, đang dùng lửa dư lại nấu nước.

Đại cữu mẫu Lưu gia nhìn đến cảnh tượng bên kia náo nhiệt, không tự giác cũng mang theo vài phần ý cười, “Còn chưa có uống rượu đã bắt đầu nói mạnh miệng như vậy.”

Lưu thị nói: “Bọn họ ăn của bọn họ, chúng ta ăn của chúng ta, phải nói, thịt này ăn thật là ngon.”

Nhị cữu mẫu Lưu gia nhìn nhìn bụng Cố thị, hỏi: “Nhà Thúc Hà mang thai bốn tháng rồi đi?”

Lưu thị nói: “Sắp năm tháng rồi, ăn không tốt, nhìn bụng như ba bốn tháng, ta cũng sầu muốn chết.”

Cố thị vuốt ve bụng mình, lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn nói: “Nhỏ chút cũng tốt, cha nói bụng nhỏ chút dễ sinh ạ.”

Lưu thị nói: “Đừng nghe cha ngươi nói bừa, ta sinh bốn đứa ta biết rõ ràng, bụng lớn dễ sinh bé trái, bụng nhỏ đều là bé gái, ngươi nhìn nhị tẩu ngươi, lúc trước hoài thời điểm Ngư Nương, mười tháng nhìn bụng như bảy tám tháng, sinh ra quả nhiên là cái bé gái.”

Cố thị bị hoảng sợ, “Vậy về sau con ăn nhiều một chút.”

Lưu thị quệt miệng, “Lúc này suốt ngày chạy trên đường, ngươi có thể ăn cái gì, ta xem, thai này của ngươi chính là bé gái mà thôi.”

Cố thị cúi đầu không nói lời nào.

Trần thị chen vào nói nói: “Nương, con thấy con gái cũng không có gì không tốt, người nhìn Ngư Nương hiểu chuyện bao nhiêu, Tam Ngưu đều khiến con sầu muốn chết.”

Lưu thị không nói, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, “Ngươi đau Ngư Nương, gả cho người rồi xem ngươi còn nói như thế không.”

Ban đêm trung thu, trăng tròn treo ở không trung, tản ra ánh sáng nhu hòa.

Đã là mùa thu, buổi tối gió mang theo lạnh.

Ban đêm vừa ăn thịt nướng vừa hứng gió đêm, bỏ qua đang chạy nạn trên đường, Ngư Nương cảm thấy cuộc sống như vậy còn khá tốt.

Ngư Nương không có đem lời Lưu thị nói để trong lòng, ở cái hoàn cảnh chung này, nếu thực sự có người đứng lên nói nam nữ bình đẳng mới làm cho người cảm thấy đại nghịch bất đạo.

Cho dù Đường triều mở ra, một nữ hoàng là người xuyên việt, cũng không thể sửa cục diện nam nữ bình đẳng.

Lưu thị không có ngược đãi nàng, nhiều lắm thích nói vài lời chua ngoa mà thôi.

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 15

Bình luận về bài viết này