[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 24

Không phân loại

Chương 24: Lời từ đáy lòng

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Muối, làm nhu yếu phẩm sinh hoạt bá tánh, cho tới nay đều là quan phủ thu nhập từ thuế đầu to. Căn cứ Ngư Nương biết, bình thường trong năm, khai thác một cân muối bất quá năm văn tiền, mà nếu bán ở nơi khác, giá muối không ngừng tăng mạnh hai mươi lần.

Nói không khoa trương chút nào, thuế muối chiếm một nửa tiền thuế quan phủ, có thể nghĩ, dưới tình huống như vậy, quan phủ quản đối với bán tư muối nghiêm khắc bao nhiêu.

Lúc cả nhà Ngư Nương vào thành, binh lính gác kiểm tra chính là trên người nạn dân có mang theo tư muối hay không, một khi phát hiện, đây chính là tội lớn chém đầu.

Nhưng dưới lợi nhuận kếch xù vẫn có người bí quá hoá liều, hôm nay Lý Đại Thành mang Ngư Nương tới nhà tiệm gạo này, hiển nhiên là một cái trong đó.

Lý Đại Thành nói: “Mua muối chỉ là thử, sở dĩ ông mua muối, là vì nhìn xem quan phủ này loạn tới cái trình độ nào rồi.”

Ngư Nương loáng thoáng nghĩ tới một chút.

Lý Đại Thành nói tiếp: “Tiệm gạo nhà này công khai bán lương thực tiện nghi đưa tới càng nhiều khách nhân mua muối, có thể thấy được nhất định có người quan phủ cấu kết cùng bọn họ, mới có thể đem tư muối đưa vào.

Từ xưa thuế muối là hòn đá tảng thu nhập thuế của triều đình, nếu thuế muối đã loạn tới nông nỗi như thế, như vậy cái triều đình này cũng sắp xong rồi.”

Ngư Nương minh bạch ý tứ ông mình, tư muối tràn lan, như vậy triều đình không có thu nộp thuế, nào có tiền nhàn rỗi mở kho lương, chết sống nạn dân không có người quản, cũng ý nghĩa này phương bắc ngày càng loạn, bọn họ muốn nhanh chạy đến phương nam.

Bất quá những lời này từ trước đến nay ông nói cùng nhóm đại bá, sao hôm nay nói cho mình nghe.

Ngư Nương nghi hoặc mà nhìn Lý Đại Thành, “Ông ơi, vì sao ông muốn nói những này cho cháu vậy?”

Lý Đại Thành cười sờ sờ tóc Ngư Nương, “Tự nhiên là bởi vì cháu nghe có thể hiểu được.”

Lý Đại Thành nhìn thẳng đôi mắt Ngư Nương, nói lời thấm thía: “Ngư Nương, cháu có chút thông tuệ hơn những đứa nhỏ khác, có chút hài tử trưởng thành muộn, không thể quơ đũa cả nắm. Cháu cùng Đại Ngưu đều sớm thông minh, ông không thể bởi vì hai cháu tuổi tác còn nhỏ liền đều không nói cái gì, nếu cháu có thể hiểu được những này, như vậy nói cho cháu cũng không sao.”

Ngư Nương cực kỳ kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới ông sẽ nghĩ như thế này.

Ngư Nương nói: “Ông ơi, cách ông nghĩ cùng trong lòng lòng cháu nghĩ thật không giống nhau.”

Lý Đại Thành cười ha ha nói: “Ông ở trong lòng cháu bộ dáng là gì? Già cổ hũ? Áp đặt? Hay chỉ quan tâm nhóm Đại Ngưu không quan tâm cháu?”

Tóm lại suy nghĩ trong lòng bị người vạch trần là một chuyện xấu hổ, Ngư Nương ngượng ngùng nói: “Cũng không phải vậy, chỉ là cháu không nghĩ tới ông sẽ khai sáng như vậy, à, cái từ khai sáng này là đại ca dạy cho cháu.”

Trong thần sắc Lý Đại Thành mang chút hồi ức, “Thời điểm ông bằng tuổi cháu, là một cô nhi không ai muốn, cũng không biết phụ mẫu mình là ai, là một lão khất cái xin cơm nuôi sống ông.

Sau ông đi một nhà hiệu thuốc làm chân chạy, đại phu ngồi bên trong họ Lý, Lý đại phu dạy ông biết chữ làm người, người ấy dạy một khắc ông không dám quên, sau một nhà Lý đại phu vào kinh, ông cũng bởi vì chạy nạn hồng thủy tới trấn Hạ Hà này. Không nghĩ tới nhoáng lên nhiều năm liền đi qua như vậy.”

Lý Đại Thành nói tiếp: “Ngư Nương, thân là nữ tử, ở cái thế đạo này tồn tại khó khăn rất nhiều, ở đây dưới gông xiềng thật mạnh, thuận theo so rời kinh phản còn dễ dàng hơn, nếu không phải cháu quá mức thông tuệ, ông thật không muốn minh châu phủ bụi trần, những lời này ông sẽ không nói cùng cháu.

Nhưng cháu cũng không cần quá mức mừng thầm, có khi thông tuệ gặp phải chuyện không tốt, ông sống nhiều năm như vậy, gặp qua rất rất nhiều người có thiên tư như này, có thể sống ra một phen tư vị không có mấy người. Ngược lại, rất nhiều người thoạt nhìn vụng về sau lại vượt lên trước, bọn họ không có gì nên chăm chỉ phát triển bản thân. Ngư Nương, cháu có thể minh bạch ý tứ ông sao?”

Ngư Nương gật đầu, nàng biết bản thân trong khoảng thời gian này bởi vì trải qua kiếp trước có chút đắc chí, lời này của ông là báo cho nàng, thiên phú chỉ là một phương diện, kỳ thật quan trọng nhất chính là nỗ lực. Nếu nàng chỉ ỷ lại thiên phú, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.

Lý Đại Thành vui mừng cười, “Ngư Nương, cháu có biết vì sao lúc trước ông lấy một cái tên như vậy không?”

Ngư Nương lắc đầu, chẳng lẽ không phải bởi vì nàng câu cá từ lạch ngòi sao?

Lý Đại Thành nói: “Tất nhiên không chỉ bởi vì con cá kia, “Cá” thông “Ngu”, ông ngóng trông tên này có thể ngăn chặn thông tuệ của cháu, làm cho cháu có thể bình an khỏe mạnh mà lớn lên.”

Ngư Nương ngây ngẩn cả người, lúc trước nàng đối với tên này có nhiều oán hận, vẫn luôn nghĩ ông không coi trọng tùy ý đặt lên, còn không bằng tên Nhị Ngưu Tam Ngưu còn có Nhị Nha so nàng đều có ý nghĩa, lại chưa nghĩ đến trong đó có một phen khổ tâm như vậy.

Ngư Nương há miệng thở dốc, “Ông, cháu…”

Lý Đại Thành dắt lấy tay nàng, “Được rồi, đi thôi, lại không quay về đại bá còn có cha cháu đều trốn không được.”

Ngư Nương lặng lẽ lau nước mắt khóe mắt, ngẩng đầu quả nhiên nhìn đến ngõ nhỏ hai người trốn tránh ở đó.

Sau khi Lý Đại Thành nói xong lời này, trong lòng Ngư Nương trướng lên tràn đầy, thì ra bản thân cũng không bị bỏ qua cái kia, khi đối mặt Lý Đại Thành, cũng trở nên tự tại hơn nhiều.

Ngư Nương nhân cơ hội nói: “Ông ơi, cháu đáp ứng Nhị Nha cùng Tam Ngưu phải mua đường cho bọn họ rồi.”

Vì thế Lý Đại Thành mang theo Ngư Nương đi cửa hàng bán thức ăn.

Đường tự nhiên không tiện nghi, Ngư Nương chỉ nghĩ mua mấy khối cho hai đứa nhỏ, không nghĩ tới Lý Đại Thành lập tức mua rất nhiều.

Lý Đại Thành nói: “Không thể chỉ để Nhị Nha cùng Tam Ngưu ăn, nhà chúng ta cùng cữu công gia con nít nhiều, tự nhiên muốn mua nhiều một ít.”

Mua xong đường ra cửa, đối diện là một nhà bán hoành thánh, 30 văn một chén, bên trong có mười mấy hoành thánh lớn, so với mua bánh nướng khoai lang đỏ có lời nhiều hơn.

Lý Đại Thành lại chỉ vào sạp kia nói với Ngư Nương: “Ngư Nương, cháu phải nhớ kỹ, thức ăn càng trộn lẫn thịt càng không thể mua, ở đây loạn thế, ai biết bên trong dùng cái gì nấu.”

Quán Hoành thánh dâng lên tầng tầng nhiệt khí, quán chủ ở bên trong vội khí thế ngất trời, thoạt nhìn không có chỗ gì đặc biệt.

Chờ đến đi qua bên người Ngư Nương, quán chủ còn cười cười với Ngư Nương, “Em bé nhỏ, muốn ăn một chén hoành thánh hay không, hoành thánh nhà ta thơm lắm.”

Ngư Nương cúi đầu kéo chặt tay Lý Đại Thành, bởi vì nàng nhìn đến trên mặt đất có một cái móng tay cái tinh tế.

Lại tươi cười hòa ái với chủ quán, Ngư Nương không tự giác đánh cái rùng mình.

————–

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu khả ái “” đầu hai mươi bình dinh dưỡng dịch, tiểu khả ái “Không điên ma không thành sống” đầu hai cái địa lôi. Ta sẽ tiếp tục nỗ lực