[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 25

Không phân loại

Chương 25: Chuẩn bị

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Từ trên đường trở về, Ngư Nương ôm tràn đầy khối đường đi tìm Nhị Nha cùng Tam Ngưu.

Tam Ngưu cùng tiểu tôn tử Lưu nhị cữu gia đang ngồi xổm trên mặt đất chơi quăng bùn, trên mặt trên tay đều là bùn. Cánh tay Nhị Nha vẫn chưa tốt, chỉ có thể ở một bên mắt trông mong nhìn theo các ca chơi.

Nhị Ngưu cùng Đại Khánh Tiểu Khánh từ sau khi người trấn trên tới, nhìn thấy tiểu đồng bọn ngày xưa, gọi không nghe thấy tiếng, không biết chạy chơi nơi nào rồi.

Ngư Nương hướng Nhị Nha vẫy tay, ánh mắt Nhị Nha sáng lên, “Cộp cộp cộp” chạy tới, đôi sừng dê bện trên đầu còn lắc qua lắc lại.

Ngư Nương sờ sờ bím tóc Nhị Nha, lấy ra một khối đường, nhét vào trong miệng Nhị Nha, “Ăn ngon không?”

Trong miệng ngậm khối đường, Nhị Nha nói không rõ rằng: “Ăn ngon.”

Ngư Nương lại đem năm khối đường để trong áo lót Nhị Nha, dặn dò nàng, “Cất kỹ, đừng để Tam Ngưu thấy được.”

Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu.

Ngư Nương nhón chân lặng lẽ sờ sau lưng Tam Ngưu, đột nhiên không ra tiếng dọa hắn giật nảy mình, Tam Ngưu vỗ vỗ mông đứng lên, lên án nói: “Sao muội có thể dọa người như vậy hả?”

Tiểu tôn tử Lưu nhị cữu gia kêu Hữu Tài, cùng tuổi với Tam, hơn nữa Hữu Căn Lưu đại cữu gia té gãy chân, ba bọn họ từ trước đến nay như hình với bóng.

Hiện tại Hữu Căn hành động không tiện, chỉ có ở yên trong phòng, vì thế chỉ có Tam Ngưu cùng Hữu Tài chơi bùn trong sân.

Ngư Nương móc đường khối ra, quơ quơ trước mắt hai người bọn họ, cười tủm tỉm hỏi: “Muốn ăn không?”

Đôi mắt hai người chuyển động quanh đường, trăm miệng một lời trả lời: “Muốn ăn!”

Tam Ngưu vươn tay muốn túm quần áo Ngư Nương làm nũng, Ngư Nương lắc mình tránh đi, “Tay ca quá bẩn, ta đút hai người ăn.”

Ngư Nương nhét trong miệng Tam Ngưu cùng Hữu Tài một khối đường, nói với bọn họ: “Còn dư lại, Tam Ngưu, đệ cùng Hữu Tài đi tìm nương, nhờ họ rửa tay cho hai người, bằng không đường dư lại liền không cho các người ăn.”

Tròng mắt Hữu Tài lộc cộc chuyển, “Hữu Căn còn chưa có ăn đường, Đại Nha tỷ, đệ đem đường cho ca ấy ăn được không?”

Tam Ngưu gõ đầu Hữu Tài một chút, “Không được kêu tỷ của ta Đại Nha, hiện tại tỷ sửa tên rồi, gọi là Ngư Nương!”

Tam Ngưu thoạt nhìn hơi có chút kiêu ngạo.

Ngư Nương không chút lưu tình cự tuyệt Hữu Tài, chọc thủng tính toán trong lòng hắn.

“Đường này nếu vào trong tay ngươi, Hữu Căn có thể ăn được hay không chứ. Trước ngươi cùng Tam Ngưu đi rửa tay, chỗ ta vẫn còn đường, đủ mọi người ăn.”

Hữu Tài ủ rũ cụp đuôi đi, Tam Ngưu ở một bên lớn tiếng cười nhạo hắn, “Tỷ ta à, tỷ thực thông minh, ngươi nói như vậy khẳng định nàng sẽ không đưa cho đâu.”

Hữu Tài không cam lòng yếu thế mà phản bác, “Đại Nha tỷ đều có tên, Tam Ngưu ngươi còn chưa đổi, thật khó nghe.”

Tam Ngưu nói: “Mới không phải, ta cũng có đại danh nha, ta kêu Lý Tử Minh.”

Hữu Tài: “Tam Ngưu Tam Ngưu Tam Ngưu, ta gọi ngươi là Tam Ngưu đó.”

Tam Ngưu nói: “Ngươi lại nói ta đánh ngươi có tin hay không?”

Hữu Tài hướng Tam Ngưu làm mặt quỷ, chạy nhanh như chớp, vừa chạy vừa kêu: “Cứ kêu ngươi là Tam Ngưu, Tam Ngưu là một cái đại ngu ngốc.”

Hai người cãi nhau ầm ĩ chạy xa dần, Ngư Nương lắc đầu, đúng là tiểu hài tử.

Ngư Nương xoay người đi tìm Hữu Căn, bởi vì chân Hữu Căn bị gãy, hành động bị hạn chế ở trên giường, khi Ngư Nương tiến vào, hắn đang ghé trên giường, dùng tay chọc một con dế con trên mặt đất chơi.

Nhìn thấy Ngư Nương tiến vào, Hữu Căn vội vàng lật thân mình qua làm bộ bản thân nằm ở trên giường ngoan ngoãn, lại không cẩn thận đụng chân, hắn đau kêu“Ngao ngao” lên.

Ngư Nương nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Hữu Căn, ngồi ở mép giường, hỏi hắn: “Chỉ có một mình cah sao? Nương ca đâu?”

Hữu Căn nói: “Nương đi phòng bếp nấu cơm, các ông lại đem trở về thật nhiều lương thực, nương đi phòng bếp hỗ trợ.”

Ngư Nương minh bạch, chỗ này không thể ở lâu, khẳng định muốn chạy nhanh rời đi, lương thực trước kia đều bị đoạt, cho nên chỉ có thể lại đi tiệm gạo mua, lương thực mua xong rồi tốt nhất làm thành lương khô dễ mang theo, như vậy trên đường vô luận là chạy trốn hay ăn cơm đều tiện cùng bớt việc.

Ngư Nương đứng dậy đổ chén nước cho Hữu Căn, đỡ Hữu Căn ngồi dậy, “Ca nằm trên giường môi đều khô, trước uống nước miếng thông cổ.”

Hữu Căn do dự, “Đại Nha tỷ, ta không nghĩ uống nước.”

Ngư Nương nhìn da môi Hữu Căn muốn bong, có chút không hiểu.

Hữu Căn nhỏ giọng giải thích: “Ta uống nước xong dễ dàng mắc tiểu. Nương đang làm việc, Hữu Căn không thể quấy rối.”

Ngư Nương trầm mặc một cái chớp mắt, ôn nhu nói: “Không có việc gì, ta ở chỗ này bồi đệ, nếu đệ muốn đi tiểu ta bồi đệ đi.”

Lúc này Hữu Căn mới nguyện ý uống nước, hắn tiếp nhận bát nước uống lên từng ngụm, uống nước xong, nói với Ngư Nương: “Đại Nha tỷ, ta hết khát rồi, tỷ chơi với dế của ta đi.”

Hiện tại cái mùa này, dế đang nghỉ đông, cái sân này trước kia có đoạn thời gian không người ở, cỏ dại lan tràn, có thể nói là thiên đường của dế.

Hữu Căn dùng ngón trỏ cùng ngón cái nắm dế, khoe với Ngư Nương: “Đại Nha tỷ xem, đây là cha bắt được cho ta, rất có tinh tân, ta gọi nó là đại tướng quân. Đại Nha tỷ đi trong viện tìm một con dế khác, đặt nó ở trong chén, để chúng nó đấu với nhau, xem hai ta ai có thể thắng?”

Nói xong, Hữu Căn đem dế bỏ vào trong chén vừa uống nước xong, dế ở trong chén bò tới bò đi.

Ngư Nương: “Ta có đường, Hữu Căn, không bằng chúng ta tới ăn đường đi?”

Chú ý ngắn ngủi của Hữu Căn từ dế dời lên trên người, “Đại Nha tỷ, đường ở đâu tỷ có cho vậy?”

“Hôm nay bồi ông nội ta đi trên đường mua, ngọt lắm.”

Ngư Nương móc ra mấy khối đường đưa cho Hữu Căn, Hữu Căn nhét vào trong miệng một cái, mơ hồ không rõ nói: “Nhóm Hữu Tài có không?”

Ngư Nương nói: “Ta cũng cho bọn họ rồi, đây là cho ngươi.”

Hữu Căn ăn xong đường liền bắt đầu mệt rã rời, Ngư Nương suy đoán là nước nàng cho uống có tác dụng, chờ Hữu Căn ngủ say, Ngư Nương mới rời đi.

Phòng bếp bên này vội khí thế ngất trời, nhóm người Trần thị vội vàng rang gạo nếp, chưng các loại đồ vật.

Gạo nếp rang làm thành viên ăn khi đói, gạo nếp rang vàng đem phơi nắng, táo đỏ chưng nhục bỏ bỏ cùng hột cũng đem phơi nắng, cuối cùng dùng cối đá xay chúng nó trộn lẫn bên nhau, dùng sức đảo thành hồ, cuối cùng tạo thành viên đem hong gió, liền thành “Viên nhịn đói”.

Theo ông nội nói, loại “Viên nhịn đói” này ăn một viên nửa ngày không đói bụng.

Còn có khoai lang đỏ, chưng mềm sau phơi nắng hong gió, cũng lấp được no bụng.

Lần này không có làm bánh nướng lớn, theo cách Nhị Ngưu nói, ăn thứ này hắn muốn phun ra. Nói vậy những người khác cũng nghĩ giống hắn, cho nên sau thương lượng quyết định làm “Viên nhịn đói” cùng khoai lang đỏ khô.

Nam nhân sức lực lớn, tất cả đều bận rộn xay cối đá đảo gạo nếp cùng táo đỏ.

Nữ nhân ở bên trong đốt củi chưng táo đỏ cùng khoai lang đỏ, hoặc là vo viên.

Trần thị ngồi ở bên ngoài vo viên, hỗn hợp gạo nếp cùng táo đỏ sau trộn lẫn thành màu vàng, Trần thị nhanh nhẹn vo thành một trái trứng gà lớn nhỏ, đặt lên vĩ tre phơi nắng.

Ngư Nương nhìn đến, Trần thị tay bận việc không ngừng, dặn dò Ngư Nương: “Nương nơi này vội, con trông mấy đứa Tam Ngưu, đừng chúng chạy loạn ra ngoài. Nếu quản không được chúng liền đi tìm đại ca con, Tam Ngưu nghe đại ca con nói.”

Ngư Nương gật đầu, “Đại ca đang đọc sách, con mang mấy đứa Tam Ngưu chơi ở một bên.”

Trần thị quệt miệng, lời trong lời ngoài đều mang theo ý chua, “Đại Ngưu cũng thật cần mẫn, không hổ là đầu quả tim bà nội con.”

Ngư Nương biết, bởi vì lúc trước nương sinh là nữ oa, cho nên không được bà nội coi trọng, nương đối với chuyện này vẫn luôn có chút bất mãn, đặc biệt là khi đối mặt đại ca, bởi vì đại ca được bà nội sủng ái nhất, vừa thông minh chịu khó hiếu học lại hiểu lễ.

Trần thị đưa cho Ngư Nương một viên, lặng lẽ nói: “Cầm đi ăn, cái này gạo nếp cùng táo đỏ rất quý.”

Ngư Nương cong môi cười, “Con đã biết nương.”

Thời điểm làm viên Nhịn đói chính là hồ nhão, đặt trong lòng bàn tay dính dính. Thứ này là Trần thị trộm lấy, cho nên không thể để nhóm người Tam Ngưu biết, Ngư Nương cắn một ngụm, a, dính nha.

Viên nhịn đói cùng khoai lang đỏ khô phơi khô cần mấy ngày, mấy ngày nay cửa lớn luôn đóng chặt, chỉ khi có việc cần ra ngoài mới lặng lẽ đi cửa nhỏ.

Trần thị cùng Cố thị ngồi ở trên ghế đá may vá quần áo, rời khỏi trấn Hạ Hà gần một tháng, dọc đường đi này mệt nhọc, quần áo mới khi ra cửa đều hư hại không ít.

Bá tánh tầng dưới chót không nhà tài sản, quần áo, đệm chăn cùng nông cụ cơ hồ là đồ vật đáng giá duy nhất của bọn họ.

Ở trên đường Ngư Nương nhìn thấy không ít phụ nhân ăn mặc áo cưới áp đáy hòm, vẻ mặt buồn khổ trầm trọng chạy nạn trên đường, đây là một phong cảnh khác.

Lý gia cùng Lưu gia xem như có chút sản nghiệp nhỏ, cho nên nhóm người Trần thị không cần mặc áo cưới chạy nạn.

Trần thị cùng Cố thị vội vàng xe chỉ luồn kim, Ngư Nương ở một bên giúp bọn họ sửa sang lại chỉ lộn xộn.

Trần thị nghiêng đầu híp mắt dưới ánh mặt trời may vá, đem châm quẹt quẹt trên tóc vài cái, nói: “Ba năm mới, ba năm cũ, khâu khâu vá vá lại ba năm. Quần áo này mới mặc chưa đến một tháng, đã dãn đến cần vá lại.”

Đôi mắt Cố thị có chút sưng đỏ, thanh âm cũng ách, từ sau người trấn Hạ Hà tới, cảm xúc nàng vẫn luôn rất suy sút, nhà nàng cách trấn Hạ Hà không xa, trấn Hạ Hà xảy ra chuyện, rất khó nói cha mẹ nàng không có việc gì hay không.

Cố thị vá quần áo cho Lý Thúc Hà, một mảng rách lớn, đây là bị nạn dân xé rách tạo thành.

Cố thị nói: “Cũng không phải sao, cũng không biết khi nào chúng ta có thể qua Lan Giang, bụng này của ta đã năm tháng, sinh ở trên đường liền phiền toái.”

Bụng Cố thị đã cao cao phồng lên, nếu không phải Lý gia chiếu cố chu đáo, thai phụ chạy nạn trên đường rất khó sống sót.

Cố thị dừng kim chỉ lại, vuốt ve bụng, “Hiện tại ta hy vọng chúng ta đi nhanh chút, đứa nhỏ này ngàn vạn đừng sinh ở trên đường.”

Trong lòng Cố thị lo lắng, vạn nhất đứa nhỏ này sinh ở trên đường, binh hoang mã loạn, là cái trói buộc không nhỏ, đến lúc đó cha mẹ có thể vứt bỏ đứa nhỏ này hay không?

Tuy cha mẹ đối với nàng thực tốt, ở phương diện này cũng chưa bao giờ nói qua đôi câu vài lời, nhưng một đường đi này, nàng nhìn thấy không ít hài tử bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ.

Những cha mẹ đó chưa chắc không yêu hài tử, có thể từ trong nhà mang lại đây chạy nạn nhất định là luyến tiếc, chính là vì mạng sống, chỉ có thể lựa chọn cắt bớt miếng thịt trên người.

Lý gia hiện tại nhìn còn tốt, có bạc, cha mẹ còn hiểu lý lẽ, nhưng vạn nhất gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, đứa nhỏ này có thể giữ được sao?

Viên Nhịn đói cùng khoai lang đỏ khô phơi dưới ánh mặt trời dần dần biến khô cứng lại, trong lúc này Lý gia cùng Lưu gia lại đi trên đường chọn mua một ít đồ vật.

Nguyên bản xe kéo con lừa là không thể dùng, con lừa dễ thấy được, xuất hiện trên đường chạy nạn chính là nói cho nạn dân, đối tượng này có cái để đánh cướp, kế tiếp chỉ có thể đẩy xe tay đi mà thôi.

Lý Đại Thành lại đi tiệm gạo mua một ít muối, tư muối so muối triều đình còn tiện nghi hơn, bớt được không ít tiền.

Chưởng quầy tiệm gạo nghe nói bọn họ muốn tiếp tục đi hướng nam, đánh lên tâm tư làm cho bọn họ hỗ trợ vận muối.

Chưởng quầy nói với Lý Đại Thành: “Nếu các ngươi nguyện ý vận muối, lần mua muối này coi như ta đưa các ngươi, tới nơi rồi, ngươi dựa theo địa chỉ ta đưa đem muối qua, người tiếp ứng nơi đó sẽ lại cho ngươi một bút bạc.”

Chưởng quầy vươn tay, khoa tay múa chân một chút, “Thù lao như thế này.”

Lý Đại Thành lắc đầu, cự tuyệt hắn, tiền tuy nhiều, nhưng quá mạo hiểm.

Chưởng quầy chưa từ bỏ ý định, “Ngươi yên tâm, cửa thành có người tiếp ứng, tuyệt đối có thể cho các ngươi an ổn đi vào.”

Lý Đại Thành không có đáp ứng, lôi kéo Ngư Nương rời đi.

“Bạc này mất mạng, người một nhà chúng ta bình an so cái gì đều tốt hơn.”

—————-

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Không điên ma không thành sống 2 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Quả quýt quân 92 bình; nguyệt nguyệt 66 bình; không điên ma không thành sống 50 bình; vân thượng nếu thủy 10 bình; u ảnh thảo 7 bình; yacocoa 5 bình; nam tử NZ 4 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!