[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 18

Không phân loại

Chương 18: Niềm vui ngoài ý muốn

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Ngư Nương tránh ở trong phòng, nhìn qua cửa sổ châu chấu rậm rạp che trời lấp đất bay qua.

Những châu chấu này dừng ở trên cây, trên mái hiên, tay xe đẩy, bậc thang.

Khó có thể tưởng tượng, nếu bọn họ không tìm được nơi tránh né sẽ gặp phải hậu quả như thế nào.

Đám con nít ríu rít bên cửa sổ nhìn xem bên ngoài, tất cả đều kinh ngạc mà há to miệng, mà người lớn cau mày, trầm mặc không nói.

Một hồi nạn châu chấu qua đi, đồ ăn có thể tìm được trong đất mặt càng thiếu, hiện tại đã gian nan như thế, chỉ sợ sinh linh càng thêm đồ thán.

Tuổi Nhị Nha còn nhỏ, dáng người không cao, vì thế dùng một tay không bị thương vịn cửa sổ, khiểng chân nhìn ra xem.

Ngư Nương đi qua bế Nhị Nha lên, “Hiện tại có thể thấy chưa?”

Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu, “Đại tỷ, châu chấu thật nhiều, bên ngoài thật đáng sợ.”

Bên ngoài châu chấu bay qua đổ rào rào, thanh âm cánh cọ xát bên nhau cực kỳ khó nghe, trẻ con đơn thuần, chỉ cảm thấy sâu bên ngoài đáng sợ.

Nhưng Ngư Nương biết, đáng sợ không phải sâu, chuyện chân chính làm lòng người run sợ còn ở phía sau.

Ngư Nương nghĩ đến cánh tay Nhị Nha, trẻ con căn cốt đang phát triển, bị gãy như vậy, cần phải cẩn thận điều dưỡng mới được.

“Chúng ta không xem nữa, xem xong buổi tối sẽ gặp ác mộng.” Ngư Nương buông Nhị Nha xuống, lại hỏi nàng, “Cánh tay muội còn đau không?”

Nhị Nha hút cái mũi một chút, nghĩ đến trải qua đáng sợ ngày hôm qua, đôi mắt nước mắt lưng tròng, con nít mẫn cảm nhất, bé biết Ngư Nương là đối tượng có thể làm nũng.

“Ngày hôm qua đau, hiện ông nội cột chắc cho muội không thấy đau nữa.”

Nhị Nha nắm lấy tay Ngư Nương, “Đại tỷ, muội còn muốn ăn đường.”

Đường ở trên đường, Ngư Nương phân toàn bộ cho Tam Ngưu cùng Nhị Nha, “Tỷ không còn, chờ chúng ta vào thành lại mua.”

Đây là nói suông chứ không làm, cũng không có bằng chứng, trên người Ngư Nương không có một phân tiền, thời điểm này lương thực thiếu cực độ, người lớn không có tiền nhàn rỗi mua đường cho trẻ nhỏ.

Nhưng Nhị Nha xem là thật, vươn tay, “Ngoéo bắt tay, một trăm năm không được đổi.”

Ngư Nương cười cười xoa đầu nhỏ bé, “Ngoéo bắt tay, một trăm năm không được đổi.”

“Muội có khát không,chỗ tỷ có nước uống nè.”

“Nhị Nha không khát.”

“Không khát cũng cần uống nhiều nước chút, bằng không Nhị Nha sẽ không cao lên được.”

“Vậy được rồi, Nhị Nha liền uống một ngụm.”

Lừa con nít chơi thật vui, Ngư Nương thú vị nghĩ ác.

Đợi một hồi lâu, phần lớn châu chấu bên ngoài mới bớt đi, còn rải rác một ít không ngừng bay tới bay lui.

Nhìn đến châu chấu đã đi qua, mọi người mới dám mở cửa sổ, đi ra ngoài nấu cơm, cho lừa ăn.

Trong khoảng thời gian này Nhị Ngưu cùng mấy anh em bà con Lưu gia tuổi xấp xỉ chơi vô cùng vui vẻ, trong mắt người lớn chạy nạn buồn khổ, trong mắt con nít là một sân chơi mới.

Nhị Ngưu cùng hai đứa trẻ chơi dẫm châu chấu ở hậu viện, châu chấu quá nhiều, một dẫm liền trúng.

Hậu viện nguyên bản có chút cỏ hoang cùng cây lúa mạch, châu chấu đi qua, tất cả đều trụi lủi.

Nhị Ngưu nhìn đến một khối đen tuyền, châu chấu khá nhiều, hắn kêu lên cùng đồng bọn, “Các ngươi xem miếng đất này, có phải châu chấu rất nhiều hay không.”

Hai đứa nhỏ kia đang hứng chí dẫm châu chấu, thình lình bị gọi thân hình lảo đảo một chút, thiếu chút nữa bị té ngã.

“Nhị Ngưu, gầm cái gì vậy, để chúng ta lại nhìn xem.”

Trong mắt Nhị Ngưu toát ra ánh sáng hưng phấn, “Đại Khánh đi tìm cái cuốc nhanh, ta cùng Tiểu Khánh ở đây chờ.”

Đại Khánh Lưu đại cữu gia gật đầu, chạy nhanh đến chỗ để cuốc cầm ba cái cuốc, “Nói không chừng nơi này chôn tài bảo vàng bạc.”

Ba người liếc nhau, hưng phấn dị thường, vén tay áo bắt đầu ra sức đào.

Không bao lâu, Nhị Ngưu hô: “Ta đào được rồi, phía dưới tuyệt đối có cái gì!”

Ba người thật cẩn thận dời đất bên trên ra, ngừng thở, chỉ thấy một gương mặt người chết tái nhợt xuất hiện đột ngột trước mặt.

Ba người sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn, sau đó bắt đầu liều mạng chạy như điên về phòng, “A a a a a có người chết!”

Phòng trong, Lý Đại Thành đang dạy Ngư Nương phân biệt dược liệu như thế nào.

“Ngư Nương, phục linh cùng thổ phục linh có gì khác nhau?”

“Phục linh thân cây tùng hệ rễ, thổ phục linh thân dây leo, sau khi bào chế hình dạng chúng nó cũng không giống nhau…”

Không đợi Ngư Nương trả lời xong, Nhị Ngưu thở hổn hển chạy vào, “Ông ơi, hậu viện có người chết.”

Đại Khánh cùng Tiểu Khánh tiếp theo chạy vào, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt giống như Nhị Ngưu, “Cô gia, bên ngoài thật sự có người chết. Chúng cháu đào ra.”

Lý Đại Thành đứng lên, “Đại Khánh, đi kêu ông cháu cùng nhị gia gia lại đây, Ngư Nương, cháu cùng Nhị Ngưu chờ ở đây, ông đi hậu viện nhìn xem.”

Ngư Nương cầm khăn ướt đưa cho Nhị Ngưu lau mồ hôi trên đầu, Nhị Ngưu ngã ngồi trên ghế, máy móc nắm chặt khăn cũng không động thủ, hiển nhiên là chưa có hồi thần.

Ngư Nương tiếp tục học phục linh cùng thổ phục linh phân chia như thế nào, nghe nói có nhiều ở núi phương nam, chờ đi phương nam, nhất định phải lên núi đào vài cọng phục linh nhìn xem nó trông như thế nào.

Nhị Ngưu phục hồi tinh thần lại, nói với Ngư Nương: “Muội không biết đáng sợ thế nào đâu, đột nhiên một gương mặt người chết xuất hiện trước mặt mình, sợ tới mức tim ta nhảy ra ngoài.”

Tiểu Khánh ở một bên gật đầu, hiển nhiên lòng còn sợ hãi.

Ngư Nương hỏi hắn, “Các huynh nghĩ thế nào đào đất lên vậy?”

Nhị Ngưu nói: “Ban đầu chúng ta chơi dẫm châu chấu, sau đó phát hiện có một chỗ không thích hợp, cho rằng là bạc chôn bên trong, chúng ta liền lấy cuốc đào đất lên, không nghĩ tới đào ra người chết.”

Ngư Nương vô ngữ, này chuyện này xác thật chỉ có Nhị Ngưu làm được, chỉ là ở hậu viện vì sao chôn người chết chứ?

Giọng nhóm Nhị Ngưu gào lên, làm cho tất cả mọi người đều biết hậu viện có chôn người chết, việc này giấu không được.

Lý Thúc Hà cùng anh em bà con Lưu gia dùng sức đào sạch sẽ chỗ chôn người, Lý Đại Thành cùng Lưu đại cữu Lưu nhị cữu đứng ở một bên, chờ lôi hai cái người chết ra, phía dưới chôn một cái rương.

Mở ra vừa thấy, một rương đều là vàng bạc châu báu tràn đầy.

Mấy người liếc nhau, trong mắt đều là khiếp sợ.

Nói ngắn gọn, bọn họ đã phát tài.

————–

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ “Mười dặm” tiểu khả ái đưa dinh dưỡng dịch

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 18

Bình luận về bài viết này