[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 16

Không phân loại

Chương 16: Châu chấu

Converter: April
Editor: trucxinh0505

Một con lợn rừng lớn cùng ba lợn rừng con không thể liền ăn hết, người nhà họ Lưu lột da lợn rừng xuống, thịt còn lại đều đem nướng, như vậy thời gian bảo tồn dài được chút.

Bốn năm ngày tiếp theo, thịt lợn còn lại bọn họ cũng lục tục ăn xong rồi, chỉ còn lại da cùng răng nanh giữ lại, chờ đến chợ đem bán hoặc đổi một ít đồ vật hữu dụng.

Ngư Nương để lại một cây xương cốt trắng tinh cứng rắn, dùng lưỡi hái cùng hòn đá mài một chút thành chủy thủ bảo vào trong túi, cột vào trên người, thời điểm gặp phải nguy hiểm, nói không chừng chủy thủ xương cốt này có thể phát huy tác dụng không tưởng được.

Sau khi rời xa nơi thổ phỉ hoạt động, xe lừa không cần lại liều mạng lên đường, Ngư Nương cũng không cần luôn ngồi trên xe, nàng mượn cơ hội nắm chặt thời gian này cùng nhận tri thức thảo dược cùng Lý Đại Thành.

Năm đó Lý Đại Thành chỉ là tiểu tạp nhị ở y quán, tri thức thảo dược cơ hồ đều là tự học, cho nên so với đại phu truyền thống, phương thuốc của ông càng giống dân gian giang hồ hơn.

Ngư Nương học được không ít từ ông, những tri thức này không đủ để Ngư Nương trở thành một đại phu trị bệnh cứu người, nhưng cũng đủ tự bảo vệ bản thân.

Thời gian nhanh trôi qua, tính thời gian bọn họ rời Phó gia đã qua bảy tám ngày.

Những ngày này, trời vẫn không có một giọt mưa nào. Trên đường chạy nạn tìm được nguồn nước có thể uống ngày càng trở thành một cái nan đề khó mà bỏ qua.

Ngư Nương dùng cái cuốc đào đào hòn đất, mấy ngày này thảo dược càng khó tìm, nàng sợ là những cây có màu xanh lục bị nhìn thấy đều bị nạn dân đào lên hết rồi.

Một hòn đất lăn đến dưới lòng bàn chân Ngư Nương, nàng đang định dùng giày nghiền nát, trong lúc lơ đãng giơ chân vừa thấy, Ngư Nương ngây ngẩn cả người.

Quá nhiều sâu nhỏ ở dưới hòn đất bò lên, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện trên hòn đất có nhiều con vật ghê tởm như vậy.

Ngư Nương đứng lăng dưới trời nắng nóng, trên người nổi lên một tầng da gà.

Trong đất mặt sao có nhiều sâu như vậy, Ngư Nương khó hiểu.

Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới châu chấu, khô hạn nạn đói luôn đi cùng với nạn châu chấu, những còn này là châu chấu sao?

Ngư Nương chịu đựng ghê tởm ngồi xổm xuống dùng chủy thủ khơi ra mấy con sâu, trên người những con sâu này cánh đều dài, không ngừng bò tới bò đi, hình dạng cùng châu chấu to lớn trong trí nhớ Ngư Nương có vài phần tương tự.

Ngư Nương gọi Lý Đại Thành tới, chỉ vào con sâu hỏi: “Ông ơi, mấy thứ này là cái gì? Chúng là châu chấu sao?”

Giữa mày Lý Đại Thành nhăn lại thật sâu, thận trọng nghiêm túc nhìn.

“Là châu chấu, không ổn rồi.”

Lý Đại Thành gọi Lưu đại cữu cùng Lưu nhị cữu tới, ba người tụ bên nhau, trên mặt ai cũng nghiêm túc.

Lưu đại cữu dùng cái cuốc lại đào một mảnh đất lên, ngồi xổm trên mặt đất không ngừng quan sát, một lát sau, ông đứng lên.

Nói: “Phía bắc không có châu chấu, không nghĩ tới nơi này lại có.”

Lý Đại Thành nói: “Tình hình hạn hán bên này so phía bắc nhẹ một ít, cho nên mới cho châu chấu cơ hội nảy sinh. Cái này thật không ổn, khô hạn nạn đói hơn nữa nạn châu chấu, thiên hạ này thật muốn đại loạn rồi.”

Một chân Lưu nhị cữu đá hòn đất ra xa, nói: “Mấy thứ này thương tổn đối với hoa màu trong đất lớn nhất, cũng may đất chúng ta đã bán.”

Lý Đại Thành nói: “Ta xem châu chấu đã trưởng thành, chúng ta phải chạy nhanh lên đường, mau chóng đi trong thành, ở nơi trống trãi rất dễ thành mục tiêu châu chấu công kích.”

Trên xe lừa có cây lúa mạch cùng lương khô, những này đều sẽ trở thành đồ ăn cho châu chấu, nếu trước khi châu chấu tới không tìm được nơi thích hợp tránh né, tuyệt đối sẽ tổn thất thảm trọng.

Lý Đại Thành đem chuyện châu chấu nói với mọi người, “Kế tiếp cần thiết toàn lực ứng phó lên đường, nhất định phải vào thành trốn trước khi châu chấu tới.”

Lái xe lừa dùng sức giơ roi, con lừa ăn đau bắt đầu chạy đi phía trước.

Ngư Nương lại lần nữa ngồi trên xe lừa, không ngừng bị xóc nảy, xương cốt như muốn tan thành từng mảnh.

Cố thị che miệng lại nôn khan, bởi vì mang thai, nàng ăn uống không được tốt, mấy ngày hôm trước có thịt lợn rừng cũng ăn không được mấy khối, hôm nay lại bởi vì xe lừa xóc nảy, bên trong dạ dày như sông cuộn biển gầm.

Ngư Nương ngồi ở bên cạnh nàng, nghĩ tới ông dạy cho nàng một cái phương pháp dân gian, ấn ngón tay trên một cái huyệt vị có thể ngăn phun ra.

Ngư Nương nói với Cố thị: “Tam thẩm, cháu biết một cái phương pháp có thể ngăn phun, muốn cháu thử một chút hay không?”

Cố thị nhìn Ngư Nương cảm kích, “Vậy tam thẩm liền đa tạ cháu.”

Nàng đối với mấy hài tử Lý gia từ trước đến nay không có thiên vị gì, nhưng lần chạy nạn trên đường này, Ngư Nương giống như một người lớn liên tiếp chiếu cố nàng, tâm Cố thị không tự chủ được mà bắt đầu mềm mại lên.

Ngư Nương tuy còn nhỏ, nhưng bởi vì nước ánh trăng, từ trước đến nay sức lực mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, cho nên lực lượng tay ấn trên huyệt vị đúng chỗ, không bao lâu, Cố thị liền không phun ra nữa.

Ngư Nương lại cầm túi nước của mình đưa cho Cố thị uống, Cố thị vuốt ve bụng, nói với Ngư Nương: “Ta cảm giác khá hơn nhiều, Ngư Nương, nếu không có cháu, ta cũng không biết chịu tội bao lớn.”

Ngư Nương không đem lời Cố thị nói để trong lòng, nàng cùng Cố thị không có thâm cừu đại hận gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, có thể làm cho Cố thị bớt khó chịu tại sao không làm chứ?

Lý Trọng Hải lấy lộ trình đi đường ra, ba mươi dặm phương nam có cái trạm dịch, từ trạm dịch lại đi phía trước mấy dặm là một cái huyện không nhỏ không lớn.

Trạm dịch là nơi dừng chân cho người triều đình trên đường truyền công văn đổi ngựa hoặc nghỉ ngơi, bá tánh bình dân không thể vào ở.

Cho nên bọn họ phải đi hơn ba mươi dặm đến trong huyện mới có thể tìm được nơi tránh né châu chấu.

Dọc theo đường đi, Ngư Nương nhìn đến rất nhiều nạn dân áo quần rách nát đi về phía trước, biểu tình bọn họ chết lặng, cho dù hiện tại châu chấu đã bắt đầu xuất hiện rải rác, nhìn đến trên mặt những nạn dân này không hề có biểu tình cấp bách nào.

So sánh này cùng nạn dân, tình huống đoàn người Ngư Nương tốt hơn quá nhiều, mà loại tốt này, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho bọn họ không thể nghi ngờ.

Nhưng không có cách nào, nếu muốn mau chóng lên đường, đi dọc đường chính là lựa chọn tốt nhất, đường chính sẽ gặp được rất nhiều nạn dân, đây là một cái lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Vài ngày trước đó vì tránh né nạn dân, nhóm người Ngư Nương lựa chọn hy sinh tốc độ lên đường, mà lúc này, vì tránh né nạn châu chấu sắp đến, chỉ có thể lựa chọn trực diện cùng nạn dân.

Cho dù xe lừa chạy mau, vẫn có nạn dân ở xa ngăn lại.

Lý Bá Sơn kịp thời tránh nạn dân chặn đường, lại không có biện pháp tránh nhiều nạn dân.

Từng cái tay gầy như que củi bắt lấy xe lừa, cố gắng giữ chặt xe lừa ngừng lại.

Người nhà họ Lý cùng người nhà họ Lưu cầm dao giết heo, lưỡi hái cùng cái cuốc giằng co cùng nạn dân.

Lưu đại cữu múa may dao giết heo trong tay, mắng: “Bà ngoại nó, đều cút ngay cho lão tử, xem ai dám chặn đường ta.”

Lúc này trong mắt nạn dân chỉ có lương thực, cho dù gặp phải sinh mệnh uy hiếp, bọn họ cũng không chùn bước.

Một nạn dân hô lên, “Bọn họ có xe lừa, trên xe khẳng định có lương thực.”

Càng nhiều nạn dân trầm mặc ít lời, giống như kẻ điên mạnh mẽ hướng lên hai chiếc xe lừa.

Con lừa sợ tới mức kinh hoảng thất thố, giơ lên chân lại tốn công vô ích không thể động đậy.

Ngư Nương nhìn từng đôi đôi mắt chết lặng, rốt cuộc minh bạch chạy nạn trên đường đáng sợ nhất chính là người.

Ngay từ đầu người nhà họ Lưu cùng người nhà họ Lý chỉ dùng vũ khí trong tay uy hiếp nạn dân lui, vẫn chưa chân chính ra tay tàn nhẫn,

Cho dù hung mãnh như Lưu đại cữu Lưu nhị cữu, cũng chỉ chém thương chỗ không quan trọng của nạn dân.

Thẳng đến một nạn dân bò lên trên xe lừa, ném tiểu tôn tử Lưu đại cữu xuống xe, đứa bé bị đẩy ngã trong đám người, thực mau bị tiếng khóc bao phủ.

Lưu đại cữu gấp đến đỏ mắt, dao giết heo trên tay không bận tâm muốn mạng người hay không, hướng nơi nào hung hiểm chém xuống.

Ngư Nương dùng chủy thủ xương cốt hung hăng đâm xuống một bàn tay bám trên xe lừa, ở ngay lúc này, nhân từ đối với nạn dân chính là chê cười lớn nhất.

Trần thị cùng Vương thị đầu tiên dùng cái cuốc chém thương nạn dân vọt tới trước mặt xe lừa, người còn lại chém giết ở bên ngoài.

Cố thị nghĩ xuống xe, lại bị đẩy ngã một cái, nàng đau hô một tiếng che bụng lại nằm xoài trên trên mặt đất.

Lý Thúc Hà thấy một màn như vậy, đôi mắt đều đỏ lên, liều mạng đẩy ra nạn dân vọt tới trước mặt Cố thị che chở cho nàng.

Trần thị cùng Vương thị chung quy là nữ tử chân yếu tay mềm, một đám một đám nạn dân nhảy lên tới, duỗi tay bắt đầu xốc cây lúa mạch lên, “Bên trong có lương khô!”

Nghe được có lương thực, rốt cuộc nạn dân bất chấp cái khác, cho dù trên người bị chém bị thương cũng muốn bò lên trên xe lừa.

Ngư Nương nhảy xuống xe, lúc này lương thực không quan trọng, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất.

Nàng bị người hung hăng đẩy ngã ở một bên, trên người lại bị dẫm mấy đá, vì thế thuận thế lăn xuống phía dưới xe lừa, dùng chủy thủ xương cốt đâm chân nạn dân.

Con lừa vẫn luôn xôn xao, tránh ở phía dưới xe lừa sớm hay muộn sẽ bị vạ lây, Ngư Nương không dám ở lâu, lăn thân qua bò ra.

Vị trí bên Lưu đại cữu, ông chém người hung nhất, cho nên nạn dân cũng ít nhất.

Nương Trụ Tử bị người mạnh mẽ kéo từ trên xe lừa xuống, đầu đập trên một hòn đá, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Lý Đại Thành hô lớn: “Đem lương khô đều cho bọn họ! Không cần lương thực, chúng ta chạy nhanh đi!”

Lý Bá Sơn xốc cây lúa mạch lên, lấy lương khô giấu phía dưới dùng sức ném nơi xa, nhìn đến lương khô bị ném, một đám nạn dân bắt đầu liều mạng chạy tới bắt.

Nhưng vẫn có nạn dân không muốn đi, vì thế vây quanh trên xe lừa sôi nổi bắt lấy lương khô đang bị ném đi.

“Trên xe không có lương khô! Trên xe đều không có một chút lương khô nào!”

Nạn dân chưa từ bỏ ý định lật đám lúa mạch lên, thấy thật sự đã không có, mới nhanh chân đi đoạt lương khô.

Cũng bất chấp cái khác, người bị thương đem lên xe lừa, Lý Bá Sơn cùng Lưu Phong dùng sức huy roi, con lừa liều mạng chạy đi phía trước, người còn lại liều mạng chạy theo xe.

Ở ngay lúc này, bọn họ đều không rảnh lo cái gì, có thể chạy càng chạy thật mau, có thể chạy liền chạy cho thật xa.

Lý Thúc Hà chạy mất giày, tóc Ngư Nương chạy rối loạn, Trần thị chạy mặt đều là nước mắt, cánh tay Nhị Nha mất tự nhiên xụi xuống, bị đau gào khóc.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc không còn thấy đám nạn dân điên cuồng kia, xe lừa mới dừng lại.

Mà con lừa không còn gánh nặng, “Ầm vang” một tiếng ngã xuống, thì ra trong lúc hỗn chiến vừa rồi đã bị thương, toàn dựa vào kỹ thuật lái xe Lý Bá Sơn cao siêu mới không có nửa đường ngã xuống.

Trụ Tử ôm lấy lão nương hôn mê, không ngừng khóc kêu.

Vương thị đau lòng nâng cánh tay Nhị Nha lên, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán nàng.

Cố thị ăn đau che bụng lại, một cái tay khác lấy ra đầy máu tươi.

……

Trên mặt mỗi người đều tràn ngập sống sót sau tai nạn.

Ngư Nương lau mặt, không biết khi nào nàng đã rơi lệ đầy mặt.

—————–

Tác giả có lời muốn nói: Trạm dịch giải thích đến từ Baidu

Đại gia không cần hiếu kỳ đi lục soát châu chấu trứng, thứ này ghê tởm ta cả ngày.

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Xuyên không] Cổ đại chạy nạn làm ruộng ký – Chương 16

Bình luận về bài viết này